Người dịch: Whistle
Chu Giáp cảm thấy như thể bị một ngọn núi đâm trúng, thân thể run rẩy, lùi lại, hai chân cày hai rãnh sâu trên mặt đất.
Cương khí bên ngoài Ngũ Hành Thiên Cương cũng sắp tan biến.
Sức mạnh thật lớn!
Chu Giáp giật mình.
Tô Công Quyền đúng là gia chủ Tô gia.
Nói về tu vi, nội tình, tuy rằng không bằng những cường giả như Trương Bỉnh Trung, Kỷ Hiển, nhưng lại vượt xa Lôi Bá Thiên, Quách Ngộ Đoạn.
E rằng hai người trên Tiểu Lang đảo cũng kém hơn Tô Công Quyền một chút.
Chẳng trách Tô gia có thể trấn giữ Thạch Thành nhiều năm như vậy mà không ai dám khiêu khích.
“Vèo!”
Sau một chiêu, Tô Công Quyền mặt không đổi sắc, tiếp tục lao đến, ngón tay, chưởng pháp biến hóa, liên tiếp thi triển mười chín lần biến hóa trong nháy mắt.
Chỉ chưởng đánh xuống khiến cho Chu Giáp mặt mày trắng bệch, không dám cứng đối cứng nữa.
Ngũ Lôi!
Chu Giáp vung rìu hai lưỡi, xé toạc không gian, chém ra lôi quang năm màu, tiếng nổ long trời lở đất vang vọng, va chạm trực diện với Tô Công Quyền.
“Ầm ầm…”
Không biết là sân vườn của nhà ai bị liên lụy, nhà cửa bị lôi điện quét ngang, từng căn phòng đổ sập, khói bụi mịt mù, tiếng nổ vang lên không ngừng.
“Vèo!”
“Vèo vèo!”
Bóng người bay lượn, mỗi lần nhảy là mấy chục mét.
Chu Giáp rơi xuống đường, nhìn đám đông xung quanh, lôi quang trên rìu hai lưỡi dần dần ảm đạm, Tô Công Quyền xuất hiện trên cao, vẻ mặt ông ta cũng có chút kiêng dè.
“Họ Chu kia, ngươi định dùng người thường để uy hiếp ta sao?”, Tô Công Quyền hừ lạnh:
“Có bản lĩnh thì quyết đấu với ta.”
Chu Giáp nhướng mày, đè nén sự xúc động trong lòng, nhìn nha dịch đang chạy đến, Chu Giáp biết, trận đấu hôm nay đến đây là kết thúc.
Nơi này là trong thành, cho dù là ai cũng sẽ không cho phép bọn họ tiếp tục.
Hai Hắc Thiết hậu kỳ, nếu như không kiêng dè gì mà giao đấu trong thành, không biết sẽ có bao nhiêu người chết.
Chu Giáp cảm nhận được từng luồng khí thế mạnh mẽ đang nhanh chóng đến gần.
Nhưng…
Ở ngoài thành thì khác.
Xem ra, cũng đến lúc ra ngoài rồi.
Ban đêm.
Chuyện xảy ra vào ban ngày đã được truyền đến tay các thế lực lớn.
“Chu Giáp chống đỡ được mấy chiêu của Tô Công Quyền, không hề hấn gì, chỉ là khí tức hơi hỗn loạn, sau đó, phủ thành chủ ra mặt, hai bên mới dừng tay.”
Tiểu Lang đảo.
Tiết Liệt Đồ vuốt râu, vẻ mặt nghiêm túc:
“Hắn ta ngày càng mạnh.”
“Đúng vậy.”
Dương Thế Trinh day trán:
“Không ngờ Lôi Bá Thiên chết rồi còn để lại một phiền phức lớn như vậy cho chúng ta, tiềm lực của Chu Giáp còn mạnh hơn Lôi Bá Thiên.”
“Vậy thì cứ làm theo cách cũ.”
Tiết Liệt Đồ nghiêng đầu: “Nếu như có thể đuổi đi thì đuổi càng xa càng tốt, còn nếu như không được…”
Ánh mắt bà ta trở nên lạnh lẽo:
“Cứ để Chu Giáp đi theo con đường cũ của Lôi Bá Thiên, ngoan ngoãn làm việc cho Tiểu Lang đảo.”
“Ừ.”
Dương Thế Trinh chậm rãi gật đầu.

Một nhóm người mặc trang phục của nội môn Huyền Thiên minh xuất hiện dưới chân núi, một người trong số đó tay cầm la bàn, dùng Nguyên Thuật để điều khiển kim đồng hồ xoay chuyển.
Một lúc sau.
Kim đồng hồ dừng lại, chỉ vào một nơi cách đó không xa.
“Ở ngay gần đây!”
“Bên kia!”
Người này chỉ tay, lập tức liền có mấy người lặng lẽ bay đi, tản ra, cẩn thận tìm kiếm.
“Thực sự xảy ra chuyện sao?” Một người phụ nữ xinh đẹp cau mày, nhỏ giọng hỏi:
“Gần đây, Lục Thiên các đúng là sóng gió.”
“Đúng vậy.” Người cầm la bàn gật đầu, giọng điệu cảm thán:
“Mấy vị trưởng lão chết một cách khó hiểu, một người trong số đó còn chết trong tĩnh thất bế quan, đó là cao thủ Hắc Thiết hậu kỳ, đến giờ vẫn chưa điều tra được gì.”
“Sư huynh.”
Người phụ nữ nhìn xung quanh, thấy không có ai chú ý bèn nói:
“Ta nghe người của Thiên Cơ đường nói, Hình Thiên Xứng khắc chồng, khắc cha mẹ, khắc thương sinh, là một quái thai, tất cả đều là vì y.”
“Nghĩ kỹ lại, Lục Thiên các gặp chuyện chẳng phải là sau khi Hình Thiên Xứng nhập môn sao?”
“Nói bậy!”
Sư huynh sầm mặt:
“Thiên Xứng sư đệ thiên phú dị bẩm, là hy vọng của Lục Thiên các, tuy rằng tính cách lạnh lùng, nhưng không liên quan gì đến cái chết của những người kia, đừng nói lung tung.”
“Ta biết.”
Người phụ nữ gật đầu:
“Không phải chỉ nói với sư huynh thôi sao?”
“Sư huynh!”
Lúc này, tiếng gọi từ xa truyền đến:
“Tìm thấy rồi!”
“Ồ!”
Hai người giật mình, nhảy về phía âm thanh.
Đá vụn đã được dọn sang một bên, ba thi thể không còn nguyên vẹn nằm trên đất, có thể nhận ra thân phận Lục Thiên các từ bộ quần áo rách nát.
“Hứa Du Tôn, Tô Cổn, Lý Xuân Nhiễu.”
Sư huynh đối chiếu thân phận, thở dài:
“Hai tháng không có tin tức, quả nhiên là đã xảy ra chuyện.”
“Sư huynh.”
Người phụ nữ bước đến gần, cẩn thận kiểm tra, sau đó đứng dậy, nghiêm giọng nói: “Trên người bọn họ có vết tích bị sét đánh rất rõ ràng, nội tạng cũng bị trọng thương, hơn nữa còn bị vứt xác, thủ đoạn của hung thủ rất tàn nhẫn.”
Tuy rằng người của Lục Thiên các không được hoan nghênh, nhưng bị người ngoài giết chết rồi vứt xác cũng khiến cho người trong nhà cảm thấy có chung mối thù.
Có người nói:
“Tô Cổn chết trong tay Chu Giáp của Thiên Hổ bang, Chu Giáp giỏi sử dụng phủ pháp, được truyền thụ Thiên Đả Ngũ Lôi Oanh của Lôi Bá Thiên, chẳng lẽ…”
“Chúng ta chỉ phụ trách tuần tra, ai là hung thủ thì không liên quan đến chúng ta.”
Sư huynh đột nhiên lên tiếng, cắt ngang lời người kia:
“Sư phụ của Hứa Du Tôn vẫn còn, báo cáo chuyện này với tông môn, Lục Thiên các sẽ có người đến xử lý, không cần chúng ta phải quan tâm.”
Ba người nằm trên đất không phải là kẻ yếu.
Có thể giết chết bọn họ, chứng tỏ hung thủ rất mạnh, dám ra tay với người của Lục Thiên các, càng chứng tỏ kẻ đó tàn nhẫn và bất chấp.
Loại người này, há sẽ dễ đối phó?
Cho dù hung thủ có phải là Chu Giáp hay không, sư huynh đều không định xen vào.
Những người khác cũng hiểu đạo lý này, bọn họ gật đầu, ghi chép phân tích, thu dọn thi thể rồi nhanh chóng rời đi.
0.51211 sec| 2385.945 kb